Đó là một tin mới trên báo SGGP hôm nay. Ở đây.
Tôi vốn là dân dạy ngoại ngữ rồi ... bỏ nghề đi làm việc khác vì ... nó rối quá, sau khi đã thực hiện nhiều nghiên cứu lớn nhỏ với những đề xuất mà đến giờ vẫn còn chưa được áp dụng và tình hình thì dường như dậm chân tại chỗ nếu không nói là xấu đi. Vì vậy, khi đọc tin này tôi chỉ biết ... thở dài.
Và nói: "Ừ, rối thật!"
Ai có bình phẩm gì, tranh luận gì, câu hỏi gì, vv, xin gửi comment, tôi sẵn sàng trả lời. Vì chỉ cần lôi lại mấy câu trả lời cách đây nhiều năm ra và nói lại thôi mà! Có chứng cứ, số liệu đàng hoàng, khách quan nữa đó.
Chỉ buồn, là tại sao giải pháp đã có rồi, mà không ai chịu áp dụng, và mọi việc cứ "xà quần, xà quần" như thế này cơ chứ?
"Nếu em có một nỗi buồn, thì đó không phải là một điều mới mẻ." Đó là một câu rất ... điệu mà tôi nhớ đã đọc trong truyện David Copperfield của Charles Dickens từ năm thứ 1, thứ 2 đại học, từ cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước lận! (Ngày ấy, đã xa lắm rồi!)
Và cái câu điệu điệu ấy cũng là kết luận của tôi cho entry này. Buồn thật!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét