Một người bạn lâu ngày mới gặp tôi, sau lời chào "Lâu quá không gặp!" là lời trách móc: "Sao lúc này bỏ nghề tiếng Anh luôn rồi, uổng dzậy?"
Ừ, uổng thiệt chớ, nhưng biết sao giờ? Một ngày người ta chỉ có 24 tiếng, mà tôi lỡ bị chuyển sang làm cái nghề lắm vấn đề (đặc biệt là ở VN) là nghề liên quan đến chất lượng giáo dục đại học, nên hàng ngày làm việc đó cho tốt cũng đủ hết giờ rồi, lấy thời gian đâu mà làm tiếng Anh nữa.
Nhưng ... có lẽ lâu lâu cũng phải quay về nghề cũ chút, đúng không? Vì VN đang hội nhập, nên rất cần ngoại ngữ, mà ngoại ngữ bây giờ gần như đồng nghĩa với tiếng Anh. Giống như cách đây 1 thế kỷ, đầu thế kỷ trước, chắc ngoại ngữ đối với người Việt chỉ có thể là tiếng Pháp (trước đó nữa thì là tiếng Tàu, ai cũng biết rồi).
Mà trình độ tiếng Anh trong nước thì còn lôm côm quá, bất chấp các quy định rất khắt khe các kiểu của nhà nước ta. Ví dụ, quy định về năng lực ngoại ngữ cho các GS, PGS của VN mà tôi đã liều mình như chẳng có, trả lời đại cho PV của báo Thanh Niên, để được đưa lên trên báo Thanh Niên hôm nay, ở đây (bên dưới phần phỏng vấn nguyên Thứ trưởng Bộ Giáo dục Bành Tiến Long).
Vậy nên phải viết một chút về tiếng Anh, gọi là ... có đóng góp cho trình độ ngoại ngữ của nước nhà. Nhưng hôm nay, tôi chỉ làm đúng một việc thôi, đó là giới thiệu trang web thú vị về tiếng Anh của Singapore, "English as it is broken" (xin dịch vui thành Tiếng Anh trong quá trình "bồi" hóa), tại đây. Đây là trang web nhằm nhặt ra những hạt sạn trong việc sử dụng tiếng Anh tại Singapore, một quốc gia châu Á nơi tiếng Anh không phải là bản ngữ nhưng lại có địa vị là ngôn ngữ thứ nhất (KHÔNG PHẢI ngôn ngữ thứ hai như Mã Lai, Philippines).
Một chính sách ngôn ngữ rất mạnh dạn và theo đánh giá của giới nghiên cứu chính sách ngôn ngữ (language policy) thì chính là một động lực thúc đẩy sự phát triển vượt bậc của Singapore hiện nay so với các nước khác trong khu vực.
Nói thêm: Vì không phải là quốc gia nơi tiếng Anh là bản ngữ, nên rõ ràng là thứ tiếng Anh sử dụng tại Singapore sẽ là một thứ tiếng "broken", bồi, mà người ta gọi là Singlish. Nên phải có người nhặt sạn, là thế.
Xin giới thiệu để mọi người đọc, enjoy and learn at the same time. Và nếu không hiểu gì xin hỏi nhé, tôi biết gì sẽ sẵn sàng trả lời. Chia sẻ là một nhu cầu của con người mà, có phải không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét